TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
Nghề Làm Phi
phan_47
Nhu phi nhìn hai người qua qua lại lại, chỉ bưng
trà không nói, đợi hai người khách khí xong mới lên tiếng “Chiêu phi hôm nay
cũng muốn ra đây đi dạo?”
Chỉ ra bên ngoài, Trang Lạc Yên cười nói “Hiếm khi có được một ngày thời tiết
đẹp như vậy, ra ngoài đi dạo một lát cũng tốt ạ.”
Nhu phi gật đầu: “Thỉnh thoảng ra ngoài đi lại một chút, hóng nắng hóng gió
cũng tốt cho thai nhi.”
“Không ngờ Nhu phi nương nương chưa từng có thai mà cũng biết dưỡng thai thế
nào.” Tô tu nghi cười cười vẻ châm chọc, “Quả là giỏi hơn bọn tần thiếp nhiều.”
Nhu phi hạ mí mắt, không nhìn Tô tu nghi, chỉ ôn hòa nói: “Bản cung mặc dù
không phải người thông tuệ nhưng cũng biết vài điều người thường đều biết, Tô
tu nghi quá khen rồi.”
Nói vậy là ám chỉ đầu óc nàng ta không bằng người thường? Tô tu nghi thoáng
biến sắc, nhưng lại vì thân phận kém người, không thể đổ cơn tức lên đầu đối
phương, đành phải nhìn về phía Thục quý phi, chờ tỉ tỉ mình giúp mình hả giận.
Thục quý phi vô cùng căm tức trước hành vi ngu ngốc của Tô tu nghi nhưng cũng
đành nên bất mãn trong lòng xuống, cười nói: “Biểu muội này của ta tâm tình
ngây thơ, nói không biết giữ lễ, mong muội muội bỏ qua cho.” Dứt lời, nàng nhìn
về phía Tô tu nghi, “Còn không mau xin lỗi Nhu phi nương nương đi.”
Tô tu nghi mặc dù không giỏi bày mưu tính kế người khác nhưng luôn nghe lời
Thục quý phi, thấy thế cũng chỉ bất đắc dĩ xin lỗi, có điều lòng vẫn không cam.
Nay trong cung càng ngày càng ít phi tần có địa vị cao, nàng ta cũng đã là một
nhân vật để các phi tần phân vị thấp nịnh bợ, bây giờ phải xin lỗi Nhu phi, dẫu
sao cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
“Thôi khỏi, tính tình Tô tu nghi trong cung ai không biết, ta cũng đâu phải kẻ
hẹp hòi không chịu bỏ qua.” Nhu phi thờ ơ mở lời, miệng tuy bảo không sao cử
chỉ lại tỏ ra rằng Tô tu nghi chẳng đáng cho nàng để mắt.
Trang Lạc Yên thấy sắc mặt Tô tu nghi càng lúc càng khó coi, ánh mắt nàng nhìn
Nhu phi càng lúc càng tán thưởng hơn, có thể thẳng mặt làm tỉ muội họ Tô mất
thể diện, bản thân vẫn ngồi vững trên vị trí “phi”, nhất định phải có đôi điều
khiến Hoàng đế coi trọng. Nàng cười cười, xen lời: “Mấy ngày trước mưa to một
trận, ta còn tưởng trời sẽ lạnh dần xuống, không ngờ hôm nay vẫn quang như
thế.”
Nhu phi nhếch mép liếc nhìn Trang Lạc Yên, nhón một quả mơ khô bỏ vào cái miệng
anh đào xinh xắn: “Thời tiết âm u đến đâu cũng sẽ có ngày sáng sủa trở lại.”
Ánh mắt nàng lại rơi xuống người Thiến uyển nghi, “Người như ta đây rất thẳng
tính, ai mạo phạm ta, ta sẽ không nén được cái tính nóng nảy ấy xuống.”
“Tính tình tỉ tỉ tự do thoải mái, muội muội thật ước ao.” Trang Lạc Yên cũng
tán thưởng lời này của Nhu phi, phong hào cô nàng tuy là “Nhu” nhưng tác phong
làm việc tuyệt đối không thể coi là mềm mỏng, người như vậy có thể coi là một
nhân vật thẳng thắn sảng khoái hiếm thấy trong cung. Song cũng may nàng ta còn
có thánh sủng bảo vệ, nếu không, phần sảng khoái bộc trực này cũng chẳng duy
trì được đến nay.
“Đời người chỉ vài chục năm ngắn ngủi, có thể tận hưởng lạc thú trước mắt thì
không nên lãng phí.” Nhu phi hơi nhếch đuôi mày, bày ra một vẻ phong tình không
ai có được.
Thiến uyển nghi nghe bốn người ngồi trong đình nói chuyện, chỉ có thể cắn chặt
môi dưới, cắn rách môi vẫn không hề nơi lỏng, nàng chưa bao giờ hận như bây
giờ. Hận đám người trong cung tàn nhẫn, hận cha mẹ nhẫn tâm đưa nàng vào cung,
cũng hận Đế vương vô tâm với mình. Nàng không mong ước sủng ái hơn người, chỉ
cầu có được một người chân tâm, bên nhau đến đầu bạc. Nhưng từ lúc bước vào hậu
cung này, nàng đã không còn thuộc về mình nữa, Đế vương cũng từng ôn nhu đa
tình với nàng, vậy mà vì sao chỉ chớp mắt đã đổi thay?
Đế vương vô tình, nàng đã sớm hiểu, đâu phải đợi đến hôm nay mới nhận ra, Hoàng
thượng ngoại trừ nàng còn có rất nhiều rất nhiều người khác. Những người đàn bà
này mặc dù tâm tính ác độc nhưng lại thành thạo diễn trò, khiến cho Hoàng
thượng lưu luyến nhớ thương bọn họ.
Nghĩ đến đây, nàng chợt hồng hai mắt, một tấm chân tình của nàng so ra còn kém
hư tình giả ý của bọn họ.
Mấy người ngồi uống với nhau thêm một tuần trà, Trang Lạc Yên liếc nhìn Thiến
uyển nghi vẫn quỳ im lặng, theo lẽ thường, Thiến uyển nghi không có nhiều quan
hệ với nàng, nhưng không hiểu vì sao, nàng vẫn luôn rất không ưa người này, có
lẽ do thứ gọi là “khí chất không hợp” chăng? Có đôi khi, nàng cảm thấy thà mạnh
miệng tranh cãi vài câu với người như Nhu phi còn hơn qua lại với người như
Thiến uyển nghi.
Hơi cụt hứng, Trang Lạc Yên đứng lên, Vân Tịch vẫn im lặng đứng sau lưng liền
bước đến cẩn thận đỡ tay nàng, hai ma ma Hoàng đế mới cử đến cũng bước lại gần,
các cung nữ thái giám khác đều căng người như đã sẵn sàng nghênh địch.
Tô tu nghi nhìn “thế trận” này, nhíu nhíu mày không vui, nhưng vì phân vị thấp
hơn nên đành đứng lên.
Lời chào từ giã chưa đến miệng, Trang Lạc Yên liền nghe được tiếng vỗ tay ra
hiệu cách đó không xa, sau đó một thái giám cất giọng truyền báo.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Mọi người thoáng đổi sắc mặt, bàn tay đang giữ tách trà của Nhu phi hơi sững
lại một chố rồi nhanh chóng đặt xuống, đứng lên nghênh đón thánh giá.
Thiến uyển nghi đang quỳ trên mặt đất thoáng chao đảo thân mình, đầu càng cúi
thấp hơn, một giọt lệ rơi xuống tảng đá lát đường, vô cùng hiu quạnh và nổi
bật.
Phong Cẩn đi đến gần, thấy Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ đứng trên thềm đá
trước đình, vội bước nhanh vài bước, nhẹ đỡ tay nàng: “Sao lại đứng đây, lỡ
không cẩn thận té ngã thì sao?” Nói xong lại quay sang hai ma ma mình mới ban
thưởng, “Trẫm dặn các ngươi hầu hạ nương nương cho tốt, đây là cách các ngươi
hầu hạ nàng?”
Trang Lạc Yên thấy hai ma ma hoảng sợ quỳ xuống, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng,
người làm như vậy khiến thiếp sau này làm sao ra khỏi cửa được đây, đâu cần cẩn
thận như vậy chứ, hai ma ma hầu hạ rất tận tâm, thiếp còn đang muốn người ban
thưởng cho họ đấy, sao người vừa gặp đã mắng?”
Hai vị ma ma sao không hiểu Chiêu phi đang nói giúp họ, tuy vẫn liên tục dập
đầu thỉnh tội nhưng sợ hãi trong lòng đã tiêu tan ít nhiều. Mấy ngày nay hầu hạ
Chiêu phi, hai bà đều thấy được Hoàng thượng coi trọng Chiêu phi như thế nào,
vì vậy vô cùng cảm kích khi Chiêu phi mở miệng nói đỡ cho bọn họ.
“Thôi thôi,” Phong Cẩn thấy Trang Lạc Yên đã lên tiếng bèn phất tay cho hai ma
ma đứng dậy, lại đỡ Trang Lạc Yên ngồi xuống ghế, quay ra thấy những người khác
còn đang cúi người, chỉ nhàn nhạt nói, “Đều miễn lễ, ba nàng cũng ngồi xuống cả
đi.”
Thục quý phi cảm thấy lòng mình sao khó chịu quá, Hoàng thượng đã bao giờ thờ ơ
với mình như vậy? Nàng gượng gạo cười tạ ơn, ngồi xuống một bên, ánh mắt đã ảm
đạm đi.
Nhu phi lại không có gì khác thường ngày, sau khi ngồi xuống chỉ nâng tách trà
nóng bình thản nhấp nhẹ, nàng thật muốn biết, lần này Hoàng thượng vô tình đi
ngang qua hay là riêng chạy tới đây làm chỗ dựa cho Thiến uyển nghi.
Gần đây tâm trạng của Phong Cẩn rất tốt, ngắm nghía bàn tay Trang Lạc Yên một
chốc, mỉm cười nói: “Trẫm ít khi gặp các nàng cùng nhau ngồi uống trà đấy.”
“Hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao biết được tỉ muội chúng thiếp khi nào
thì cùng ngồi chơi với nhau,” Thục quý phi cười nhẹ, đuôi mắt thoáng lướt qua
bàn tay hắn đang cầm tay Trang Lạc Yên, nét cười hơi nhạt đi, lại ngồi vào chỗ
mình, “Hôm nay đẹp trời, mọi người muốn đi dạo một lát ạ.”
“Đi dạo chút ít cũng tốt,” Phong Cẩn gật đầu, đẩy tách trà về phía Trang Lạc
Yên, Trang Lạc Yên chưa kịp đưa tay đón, hắn lại thu về, “Trẫm quên bây giờ
nàng không được uống trà.” Nói xong, đặt tách trà xuống, đẩy một đĩa xếp đầy
bánh ngọt, hạch đào và đậu phộng đến trước mặt Trang Lạc Yên, “Trẫm nghe thái y
bảo, hằng ngày ăn một chút đậu phộng hay hạch đào rất tốt cho nàng.”
Bánh ngọt làm rất tinh xảo, Trang Lạc Yên một miếng giải quyết một cái bánh,
sau đó cầm một cái khác đưa đến bên miệng Phong Cẩn: “Mùi vị rất được, Hoàng
thượng cũng nếm thử nào.”
Phong Cẩn há miệng nuốt miếng bánh xuống, cũng cười nói: “Quả không tệ, nếu
nàng thích thì bảo phòng bếp của nàng học làm đi.” Hắn không có hứng thú với
mấy món ăn dính dính ngấy ngấy này lắm, chỉ là dạo này khẩu vị của Trang Lạc
Yên trở nên đặc biệt lợi hại, hôm qua thích ăn cay, hôm nay muốn ăn chua, đến
mai lại thèm ngọt, làm cho hắn cũng liên tục thay đổi khẩu vị theo.
Nhu phi thờ ơ nhìn màn ân ái do Hoàng đế và Chiêu phi cùng dệt, nghiêng đầu đưa
mắt sang Thiến uyển nghi còn đang quỳ gối, mắt lộ một tia trào phúng. Một uyển
nghi nho nhỏ thì đã là gì, hôm nay trong mắt Hoàng thượng ngoại trừ Chiêu phi
còn có thể thấy được ai nữa đây?
Tiếc cho một Thục quý phi từng được sủng ái vượt trội, lúc này chẳng phải chỉ
đành thẫn thờ ngồi nhìn đó sao?
Tô tu nghi thấy trong mắt Hoàng thượng ngoại trừ Trang Lạc Yên thì đã hoàn toàn
không còn người khác, sắc mặt lại càng xấu hơn, có điều biểu tỉ không nói, nàng
ta cũng đành yên lặng ngồi một chỗ.
Mà Thiến uyển nghi đang quỳ trên mặt đất, trái tim ngày càng lạnh lẽo, nghe
từng câu từng lời ân cần của Hoàng đế dành cho Chiêu phi, càng lúc càng đau đớn
như không thể chịu nổi, một người sống sờ sờ là nàng đang quỳ ở đây, Hoàng
thượng vẫn làm như không thấy, chỉ lo chuyện phiếm với Chiêu phi, vậy thì trong
lòng Hoàng thượng, nàng là cái gì đây?
“Thiếp chợt nhớ lần trước phòng bếp làm món sữa nấu hạch đào và đậu phộng rất
khá, loại điểm tâm này thỉnh thoảng nếm một miếng thì còn được, ngày nào cũng
ăn sẽ ngán lắm.” Trang Lạc Yên cười nhìn Hoàng đế, dạo này nàng thích kéo Hoàng
đế ăn mấy thứ hắn không ưa, chẳng thể ngờ, Hoàng đế cũng thật nhẫn nhịn ngồi ăn
cùng mình.
Hoàng đế sao không rõ ý Trang Lạc Yên, song chỉ đành bất đắc dĩ cười nói: “Nếu
thế, đợi lần sau trẫm sẽ ăn cùng nàng.” Thói quen của người này thật đáng sợ,
ban đầu không như thế nhưng nếu ngày lại ngày chiều theo ý nàng, ngay chính hắn
cũng không hiểu, vì sao nay lại thích thuận theo ý nàng như thế.
Một hồi lâu sau, Phong Cẩn dường như đột nhiên phát hiện ra bên ngoài đình còn
có một người đang quỳ, thản nhiên hỏi: “Người đang quỳ chẳng phải Thiến uyển
nghi đó sao, nàng ta phạm lỗi gì vậy?”
***
Hoàng đế vừa cất lời, Trang Lạc Yên bèn nghiêng đầu nhìn về phía Thiến uyển
nghi đang quỳ ngoài đình, hơi tủm tỉm nghịch một hạt hạch đào trong tay, nàng
chưa ngốc đến nỗi đi mở miệng vào lúc này.
Tô tu nghi lại không nhịn được, đứng lên nói: “Bẩm Hoàng thượng, Thiến uyển
nghi mạo phạm Nhu phi nương nương, giờ đang bị phạt quỳ đấy ạ.”
“Nếu không liên quan đến khanh thì ngồi xuống đi.” Phong Cẩn lạnh nhạt nói,
vươn tay cướp lấy hạt hạch đào trên tay Trang Lạc Yên, bóp mạnh một cái, vỏ
hạch đào vỡ ra, trêu ghẹo cho Trang Lạc yên vươn tay đi lấy thì nhanh nhẹn ném
ngay vào miệng mình, thế là nhận được một cái lườm của mỹ nhân.
Nhu phi nhìn Tô tu nghi lúng túng ngượng ngùng thì chỉ cười cười, đứng dậy cúi
người nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là Thiến uyển nghi bị thiếp phạt quỳ ạ. Sáng
nay thiếp tình cờ gặp Thiến uyển nghi trên đường, nào ngờ lúc ấy Thiến uyển
nghi đang cùng cung nữ bàn tán về phi tần khác, thiếp tuy không hiền không đức
nhưng không đành lòng để Thiến uyển nghi cứ đem các tỉ muội ra tán gẫu như vậy,
liền phạt nàng ấy quỳ ở đây hai canh giờ, để nàng ấy hiểu được mình sai ở đâu.”
Không hỏi Thiến uyển nghi đã nói gì, Phong Cẩn hơi nhíu mày nhìn Nhu phi và
Thiến uyển nghi một thoáng, không dằn lòng được bèn nói: “Trẫm không biết Thiến
uyển nghi có ý kiến gì với các hậu phi của trẫm đây, chẳng hay các nàng ấy có
chỗ nào không được tốt?”
Thiến uyển nghi nghe nói thế, thân mình hơi run lên, dập đầu một cái, nói:
“Thiếp không có ý đó, xin Hoàng thượng minh giám.”
“Vậy xin hỏi Thiến uyển nghi vì sao nói mọi người trong hậu cung này tâm tư khó
dò?” Nhu phi cầm khăn tay che miệng, đuôi mắt lại miết qua Hoàng thượng, thấy
hắn không tỏ vẻ gì mới nói tiếp, “Vì sao nói Chiêu phi độc chiếm thánh tâm,
chẳng lẽ hậu cung thế nào còn phải nhờ một uyển nghi nho nhỏ như nàng quơ chân
múa tay?”
Nghe đến đó, Hoàng đế nhíu mày, sắc mặt thoáng thay đổi, hắn từ trên cao nhìn
xuống nữ tử quỳ dưới mặt đất. Nữ tử này có một gương mặt xinh đẹp và biểu cảm
khiến hắn hơi có hứng thú, song lúc này nhìn lại, nàng ta cũng chẳng đặc biệt
hơn những người khác bao nhiêu: “Thiến uyển nghi, ngươi đây là oán hận trẫm
sao?”
“Thiếp không dám!” Lời vừa vào tai, Thiến uyển nghi đã trắng nhợt mặt, “Chân
tình của thiếp đối với Hoàng thượng có đất trời chứng giám.” Một thân một mình
trong cung, ở một góc phòng cô tịch ngày qua ngày đợi một người đàn ông tới,
kết cục của chờ đợi, lẽ nào là thế này sao?
Nàng cho rằng Hoàng thượng cũng đã có đôi chút thật tình với mình, nhưng cho
tới bây giờ nàng mới hiểu được, mình và những nữ tử khác, trong mắt Hoàng đế…
không có gì bất đồng. Ánh mắt người ấy nhìn mình giống như là nhìn một đồ vật
không có sự sống, nhớ tới thì yêu chiều một chốc, quên mất thì mặc cho phủ bụi
ở một bên.
Trang Lạc Yên thấy ánh mắt Thiến uyển nghi ngẩn ngơ hoảng hốt, cảm thấy thật
kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ vị Thiến uyển nghi này đã rung động trước Hoàng
đế rồi? Nàng nhớ lại khi Thiến uyển nghi mới vào cung, hình như không có cảm
tình với hoàng cung này. Nếu đã không có cảm tình với hoàng cung, sao lại dễ
dàng đánh mất trái tim mình đến thế?
Hậu cung nhiều người như vậy, Hoàng đế chỉ có một, nàng ta sao lại có lòng tin
có thể đoạt được đế tâm? Những người ở đây, kể cả Thục quý phi, Nhu phi hay là
chính nàng, e rằng không một ai có sự tự tin này.
Đế vương bạc tình bạc nghĩa biết bao, mà Thiến uyển nghi lại mong manh như thủy
tinh, tình yêu dễ dàng dâng lên như thế, thật không biết là đáng thương hay
đáng buồn.
Bàn tay đột nhiên truyền tới cảm xúc ấm áp, Trang Lạc Yên lấy lại tinh thần,
thấy Hoàng thượng đã bỏ nhân hạch đào vào lòng bàn tay mình, mắt vẫn nhìn đi
nơi khác, như là đang nói cho Trang Lạc Yên biết, trẫm chỉ tiện tay ném bừa cho
nàng, nàng ăn hay không thì tùy.
Đàn ông quả đều là đồ kỳ cục, mất tự nhiên như vậy.
Trang Lạc Yên bẻ một miếng ăn, hương hạch đào thơm ngát lập tức tràn đầy khoang
miệng. Nàng cười cười, người khác thế nào nàng không xen vào, để cho cuộc sống
của mình trong cung trôi qua thật tốt mới là điều nàng cần làm.
Thấy Trang Lạc Yên ngoan ngoãn ăn hạch đào, Phong Cẩn lại nhìn Thiến uyển nghi,
nói: “Trước đây trẫm đã nghĩ người là một người biết điều, hiểu lễ nghĩa, song
hôm nay xem ra, cũng chỉ thế mà thôi.”
Chỉ thế mà thôi?!
Một lời này đủ để mạt sát toàn bộ những điều tốt đẹp nhất của một nữ tử, Thiến
uyển nghi như đã không thể thở nổi, ngẩng đầu mở to đôi mắt đẹp: “Đó là cách
Hoàng thượng nhìn thiếp sao?” Một câu nghẹn ngào, nước mắt đã lăn xuống.
Trang Lạc Yên từng chứng kiến rất nhiều nữ tử rơi lệ, Thiến uyển nghi là người
khóc đẹp nhất trong số các phi tần hậu cung, nàng rũ mí mắt, không nhìn gương
mặt đã trắng bợt bạt của Thiến uyển nghi, ban đầu chỉ muốn đi ra ngoài giải sầu
một chốc, ai dè lại gặp phải tuồng kịch kinh điển thế này.
Nhu phi nhìn bộ dạng Thiến uyển nghi như vậy, cười cười khinh thường, bây giờ
còn muốn diễn cho ai xem? Lúc này nàng ta có khóc đến xinh đẹp, khóc đến động
lòng người thế nào thì cũng không lọt được vào mắt Hoàng thượng nữa rồi. Nàng
hầu hạ Hoàng thượng đã lâu, tâm tính người lạnh bạc đến đâu, lòng nàng rất rõ
ràng
“Nếu Nhu phi bảo ngươi quỳ, vậy thì quỳ đi,” Phong Cẩn không nhìn Thiến uyển
nghi nữa, nói một cách hơi mất hứng, “Phân vị của Chiêu phi tôn quý hơn ngươi,
ngươi nói năng lỗ mãng, quỳ thêm hai canh giờ nữa.”
Dứt lời, nhìn lên sắc trời, Phong Cẩn quay sang nói với Trang Lạc Yên: “Gần
trưa rồi, đừng để lỡ bữa, chiều nay trẫm còn chút việc, buổi tối sẽ tới dùng
bữa với nàng, dùng xong bữa trưa thì nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trang Lạc Yên gật gật đầu, khóe miệng cong lên thành nụ tươi: “Vậy buổi tối
thiếp chờ người.”
Phong Cẩn gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ tóc Trang Lạc Yên rồi mới quay người đi
mất.
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Thấy Hoàng đế đã đi, Thục quý phi đứng thẳng người, cười
nhìn Trang Lạc Yên, “Hoàng thượng quả là quan tâm Chiêu phi.”
Trang Lạc Yên đáp lại bằng một nụ cười: “Hoàng thượng quan tâm tất cả tỉ muội
chúng ta.”
Nghe đến những lời này, Thục quý phi chỉ cười khẩy một tiếng, cùng Tô tu nghi
đi mất.
Đợi Thục quý phi đi xa, Nhu phi nhướng mày nhìn Trang Lạc Yên: “Chiêu phi quả
có thủ đoạn cao đấy.”
Trang Lạc Yên vẫn giữ nụ cười trên môi: “Đã gần đến buổi trưa, muội muội xin
cáo từ.”
“Nàng về đi thôi, Hoàng thượng đã dặn nàng không được để lỡ bữa trưa, ta cũng không
dám giữ.” Nhu phi khoát tay, không muốn nói nhiều với Trang Lạc Yên.
Sau khi mọi người đều đã rời đi, Nhu phi ra khỏi đình, ngồi xổm trước mặt Thiến
uyển nghi, một ngón tay nhấc cằm đối phương lên, giễu cợt: “Nhìn thấy chưa,
trong mắt Hoàng thượng, ngươi là thứ gì? Sau này đừng tỏ vẻ ‘mọi người đều say
mình ta tỉnh’ ấy ra kẻo người khác lại cảm thấy ghê tởm.”
“Ngươi thì có gì mà đắc ý lên mặt, trong mắt Hoàng thượng, ngươi vẫn kém Chiêu
phi.” Thiến uyển nghi vung tay hất tay Nhu phi, “Đừng đem ta so với ngươi.”
“Ta tất nhiên sẽ không so mình với một uyển ngh nho nhỏ,” Nhu phi cười cười,
đứng lên, ánh mắt mang một tia sáng rạng rỡ trước nay chưa từng thấy, “Mà ta
cũng sẽ không so mình với Chiêu phi, ngươi tự cho là mình tỉnh táo hơn người
khác, kỳ thực chỉ là trò cười trong mắt người ta mà thôi.”
Phong Cẩn trở về tẩm cung, nhìn từng món từng món được bưng lên bàn ăn, đột
nhiên nói với Cao Đức Trung đứng sau lưng: “Trẫm nghe nói nữ tử sau khi có thai
thường thích ngủ, ngươi đến cung Hi Hòa nói một tiếng với Chiêu phi, tối nay
không cần chờ trẫm, nếu đã buồn ngủ thì cứ nghỉ trước, đừng để thân mình mệt
mỏi.”
Cao Đức Trung nghe vậy, thi lễ một cái: “Bẩm vâng.” Sau đó liền vội vã đi về
phía cung Hi Hòa, vừa đi vừa nghĩ, đứa nhỏ trong bụng Chiêu phi rốt cuộc là
“con quý nhờ mẹ”, ngẫm lại đãi ngộ của Hoàng thượng dành cho mấy hoàng tử và
phi tần mang thai trước đây, ông lắc lắc đầu, quả là so người với người có thể
làm tức chết nhau.
Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế cao, nghe cung nữ kể
lại chuyện mới phát sinh trong ngự hoa viên, sau khi nghe xong, nàng vẫn bình
thản nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này không cần quan tâm, các ngươi chỉ cần để ý
đừng có xung đột với người cung Hi Hòa là được, lui ra đi.”
Cung nữ lui ra ngoài, Hoàng hậu thở dài. Nay trong lòng nàng đã hiểu rõ, Hoàng
thượng sẽ không để nàng có một Hoàng tử, mà Triệu gia nay đã tràn ngập nguy cơ,
việc duy nhất nàng có thể làm lúc này là ngồi vững trên vị trí Hoàng hậu. Mà
nàng muốn ngồi vững ở vị trí này thì không thể phạm sai lầm, vậy nên, nàng
không chỉ không thể có tính toán khác mà còn phải dốc sức bảo vệ đứa nhỏ trong
bụng Trang Lạc Yên.
Ánh mắt Hoàng thượng nhìn Trang Lạc Yên…
Lần thứ hai thở dài, Hoàng hậu mới lên tiếng: “Người đâu, đưa cuốn ‘Y tam
truyện’ ở chỗ bổn cung sang cung Hi Hòa, bên trong có một ít nội dung có lợi
cho bào thai, bảo người phục vụ của cung Hi Hòa cũng xem qua đi.”
Đã hạ quyết tâm thì phải làm triệt để một chút.
***
Khi Phong Cẩn tới cung Hi Hòa, sắc trời đã tối xuống, ngự liễn dừng trước cửa
cung, hắn bước xuống, nhìn những ngọn đèn lồng tản ánh sáng đỏ trên cao, hỏi
Phúc Bảo đang đứng cửa đợi: “Chủ tử nhà các ngươi ngủ rồi?”
Phúc Bảo khom người đáp: “Bẩm vạn tuế gia, nương nương nói chiều nay ngủ hơi
nhiều nên đã hết cơn buồn ngủ, lúc này vẫn chưa đi nghỉ đâu ạ.”
Phong Cẩn sao lại không biết Trang Lạc Yên cố tình chờ mình tới, hắn lắc đầu
bất đắc dĩ, thở dài nói: “Thôi thôi, không cần thông báo, trẫm tự đi vào được
rồi.”
Trong phòng ngủ, Vân Tịch đang treo thêm một ngọn đèn lồng, từ khi chủ tử có
thai, trong cung Hi Hòa đã thu dọn hết những bồn hoa, lọ hoa, sáp thơm, hương
liệu các loại cũng bị thu lại hết, hiện nay chủ tử chỉ đeo một túi thơm mùi bạc
hà, ngửi vào lại thấy sảng khoái.
“Nương nương, mỗi ngày người xem sách nửa canh giờ, điện hạ thực sự có thể biết
ạ?” Cùng mấy cung nữ kiểm tra bốn phía một lượt, Vân Tịch mới đi đến bên cạnh
Trang Lạc Yên, gỡ chụp đèn, cắt tim đèn, bảo cung nữ cất cây kéo thật xa, lại
nhận bồn đồng trong tay cung nữ, ngồi xổm xuống, vừa thay dép cho Trang Lạc Yên
vừa nói, “Lần đầu tiên nô tì biết có thể làm như vậy được đấy ạ.”
“Bổn cung cũng chỉ nghe người ta nói, hai ba tháng đầu của thai nhi, mẫu thân
mỗi ngày đọc sách chừng nửa canh giờ, nghe nhạc khúc nửa canh giờ, lại nghe phụ
thân kể chuyện nửa canh giờ, lớn lên sẽ rất thông minh.” Trang Lạc Yên ngẩn ngơ
nhớ lại những điều bạn bè kiếp trước từng đề cập.
Nàng còn nghe bạn bè nói, rất nhiều người trước khi chuẩn bị làm mẹ đều không
có hứng thú đối với những việc như dưỡng thai này. Tất nhiên rồi, bất kì ai còn
đang độc thân trong hạnh phúc thì đều sẽ không đột nhiên đi nghĩ đến mấy đứa
nhóc con ngốc ngốc nghịch ngợm làm gì. Nữ tử là một loại sinh vật rất thần kỳ,
khi chưa có con, nàng ta có thể chẳng có bao nhiêu tình cảm đối với con trẻ,
nhưng khi đã có con rồi thì nhìn bé nào cũng cực yêu, còn con mình thì là bảo
bối cấp cao nhất.
Lúc ấy nghe loại luận điệu này, Trang Lạc Yên chỉ cười nhạt, đến hôm nay lại
thấy có vẻ đúng với mình. Khép sách lại, nhìn xuống bụng, nhúng chân vào chậu
nước ấm, nàng hơi hối hận vì năm xưa không chịu khó đi tìm hiểu kiến thức về
dưỡng thai.
“Nương nương có lòng, ngày sau điện hạ nhất định sẽ thông minh nhanh nhạy.” Vân
Tịch nhẹ nhàng ấn gan bàn chân cho Trang Lạc Yên, âm thầm cảm khái, trước kia
mỗi ngày nương nương đều muốn tắm rửa, từ ngày có thai lại đã biến thành hai,
ba ngày tắm một lần, chỉ bởi vì thái y nói nữ tử có thai mà tắm rửa hàng ngày
sẽ không tốt cho thai nhi, “Mấy hôm trước hoàng thượng thưởng cho hai vị nhạc
công, nô tì nghe nói trong đó một người giỏi cổ cầm, một người thạo thổi tiêu.
Nếu nghe nhạc tốt cho điện hạ, hay là ngày mai gọi bọn họ đến diễn tấu một
lát?”
“Vậy chẳng phải trẫm cũng nên thường tới kể chuyện cho hoàng nhi?” Một giọng
nam trầm vang lên, Trang Lạc Yên ngẩng đầu, thấy Phong Cẩn sải bước đi vào,
đang muốn đứng lên hành lễ, đối phương đã vội bước lại, ấn nàng ngồi xuống ghế.
“Đang ngâm chân lại lộn xộn cái gì,” Phong Cẩn nhẹ nhàng đè vai Trang Lạc Yên,
đợi Vân Tịch lau khô chân nàng mới ôm người đặt lên giường, kéo chăn đắp cẩn
thận mới nói tiếp, “Nay nàng đã mang thai, lúc không có người ngoài thì không
cần giữ những lễ nghi phiền phức này.”
Tiện tay cầm cuốn sách Trang Lạc Yên đang đọc dở, “Trung dung”(*) trong Tứ thư
ngũ kinh, Phong Cẩn không nhịn được bèn bật cười, đúng là khó có dịp thấy nàng
ấy nghiêm túc như vậy, ngày xưa hắn chưa từng gặp ái phi làm biếng của mình đọc
những thứ này.
(*) Trung dung: Tên một cuốn sách đồng thời cũng là một học thuyết của thầy Tử
Tư. Trung dung cơ bản gồm ba tầng nghĩa: Tầng nghĩa thứ nhất: Trung có nghĩa là
không thiên lệch, “Dung” có nghĩa là không thay đổi để chỉ đời người không được
lệch ra khỏi quỹ đạo, không thay đổi mục đích đã định của mình, phải kiên trì
mới đạt được tới thành công; Tầng nghĩa thứ hai: là trung chính, bình hòa, con
người cần phải giữ sự trung chính và bình hòa nếu mất đi nó thì tất cả những
hỉ, nộ, ái, ố đều sẽ trở nên thái quá; Tầng nghĩa thứ ba: “trung” có nghĩa là
tốt đẹp, ”dung” chính là sử dụng, với hàm ý nhất nghệ tinh nhất thân vinh, con
người ta phải kiên trì trong công việc của mình mới có thể mưu cầu được cho bản
thân.
“Thiên hạ quốc gia, có thể chia đều được; tước lộc, có thể từ chối được; lưỡi
dao sắc bén, có thể giẫm lên được; đạo trung dung lại không thể làm được.”
Phong Cẩn lật một trang, đọc một câu trong đó, cười khẽ một tiếng, “Ái phi quả
là thông thái.”
“Hoàng thượng lại trêu thiếp rồi,” Trang Lạc Yên quả thật có ý định sau này sẽ
để con mình học đạo Trung dung, trong cung đình, có thể học được bản lĩnh giả
heo ăn cọp mới là đại nhân tài.
Phong Cẩn khép cuốn “Trung dung” lại, thuận tay ném qua một bên: “Hoàng nhi của
trẫm, không cần học đạo Trung dung, nó khác người thường, sinh ra đã có thể
đứng trên cao, trung dung là dành cho những kẻ không đủ mạnh, con trai trẫm,
tất nhiên sẽ không thiếu thứ gì.”
Vân Tịch đứng hầu bên cạnh nghe được những lời này của Hoàng đế, đuôi mày
thoáng động, đầu lập tức vùi thấp hơn nữa, không cần biết Hoàng thượng nói vậy
là có ý gì, đây không phải điều nàng nên nghĩ.
“Đứa nhỏ còn chưa ra đời đâu, Hoàng thượng làm sao biết được là nam hay nữ?”
Trang Lạc Yên đổi chủ đề, hờn dỗi nói, “Nếu là một công chúa, Hoàng thượng sẽ
không thích?”
“Công chúa trẫm cũng thích,” Phong Cẩn vươn tay vuốt nhẹ lên tóc Trang Lạc Yên,
cười nói: “Con gái con trai trẫm đều thích.” Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một
chút mới tiếp tục, “Nhưng trẫm muốn nàng nhất định phải sinh cho trẫm một hoàng
tử.”
Nghe thấy vậy, Trang Lạc Yên thò tay chọt chọt vào ngực hắn, hừ một tiếng.
Phong Cẩn để cung nữ cởi giày cho mình, lên giường kéo Trang Lạc Yên vào lòng,
tựa lưng vào đầu giường: “Trẫm kể chuyện cho ái phi nghe nhé?”
Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, nàng chưa từng nghe Hoàng đế kể chuyện
bao giờ, liền gật đầu đồng ý.
“Ngày xửa ngày xưa, có một người tên là Bàn Cổ, thân cao hơn núi, tóc rậm hơn
rừng…”
Trang Lạc Yên sửng sốt, câu chuyện này hình như không phải kể cho nàng nghe?
“Bàn Cổ bổ một búa xuống, trời và đất tách ra…”
Xin tha thứ cho Trang Lạc Yên đang càng lúc càng mơ màng đi, thật sự là câu
chuyện thần thoại này bị Hoàng đế kể thành quá nhạt nhẽo rồi, cái kiểu nhả chữ
đều đều cứng nhắc này đâu phải là kể chuyện, giống như đọc thuộc lòng hơn.
Phong Cẩn chưa kể xong một câu chuyện đã thấy nữ tử trong lòng ngủ say, hắn bật
cười, còn nói hết buồn ngủ rồi, chẳng phải mới được một chốc đã say sưa thế
này?
phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32
phan_33
phan_34
phan_35
phan_36
phan_37
phan_38
phan_39
phan_40
phan_41
phan_42
phan_43
phan_44
phan_45
phan_46
phan_48
phan_49
phan_50
phan_51
phan_52
phan_53
phan_54
phan_55 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian